Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012

YÊU EM TỪ CÁI NHÌN ĐẦU TIÊN
Lúc đầu đọc truyện này cảm giác của ta là hơi chán, vì toàn là nói trong game không hà. Lý do đọc tiếp chỉ có 1 là vì lúc đó trong máy chỉ có vài truyện mà những truyện khác đã đọc hết rồi, lại không biết làm gì nên mở ra và continue...
Cũng không rõ là truyện lôi cuốn ta từ lúc nào vì bất chợt thấy mún đọc hoài, rốt cuộc là thức cả đêm để đọc cho xong truyện.
Đọc xong cũng không biết cái gì lôi cuốn ta đến vậy, vì ta cũng chỉ thấy là tình tiết của truyện khá nhẹ nhàng, ko có những khúc mắc hay giận hờn vu vơ của 2 nhân vật chính. Thích một Tiêu Nại ít nói nhưng nhẹ nhàng, tinh tế, hành động nhiều hơn lời nói. Thích một Vy Vy vô tư, hồn nhiên, và cá tính, nói năng cũng rất là uyên thâm. Quả thật là ngôn ngữ không biểu đạt hết được tính cách của 2 nhân vật như ta cảm nhận được. Hai người họ bên cạnh nhau không phải theo kiểu trái khoáy, bổ khuyết cho nhau, cũng không phải theo kiểu phải cự cãi nhau thì mới có duyên đến với nhau mà tình cảm cứ từ từ nhẹ nhàng len lỏi vào giữa 2 người, không cần lời nói, chỉ cần hành động và biểu đạt khuôn mặt để thấu hiểu, như giữa cuộc sống vội vã, người kia chính là bến đỗ bình yên khi họ cần nhau. 
Lúc cuối truyện Tiêu Nại có nói : " Nếu biết anh sẽ yêu em như thế này, anh se yêu em từ cái nhìn đầu tiên", thực ra thì anh đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên đấy thôi, vì thế nên anh mới tìm hiểu, mới kết giao, mới gặp mặt, mới bên cạnh cô ấy.
Truyện không có nội dung gây cấn nhưng lại là 1 tiểu thuyết đáng để đọc, làm cho tâm hồn thanh thản hơn, cảm xúc nhẹ nhàng và mộc mạc.
Ở đâu đó ngoài kia, cũng có 1 người dành cho ta. Từ từ, và ta sẽ gặp. Waiting...

Thứ Năm, 8 tháng 12, 2011

First day

sax...t đúng là ham hố thật, cái tật mãi ko bỏ được...
ngày đầu tiên tạo lại blog, 09/12/2011, gần bước sang năm 2012 òi...đang ngồi ở thư viện và tâm trí thì đang lạc lõng ở phương nào chả biết...
Cũng chưa biết mục đích tạo blog để làm j, phục vụ cho cái j, thỏa mãn điều j...nhưng có 1 cái gì đó thôi thúc...và quan  niệm rằng cuộc đời có bao lâu mà hững hờ...nếu cảm thấy cần thiết thì cứ tiến tới thôi...cuộc đời này còn nhiều chiện điên rồ hơn nữa mà, tại sao phải lo lắng chứ nhỉ....